Trong hành trình học hỏi và trưởng thành, có một nghịch lý mà nhiều người không nhận ra: chính những gì bạn biết — hay tưởng rằng mình biết — lại là rào cản lớn nhất ngăn bạn tiếp thu cái mới.
Lý Tiểu Long từng nói:
"Để thưởng thức nước trong cái cốc của mình, đầu tiên bạn phải làm rỗng nó."
Đây không chỉ là một triết lý võ thuật. Đó là một nguyên tắc sống.
1. Cái cốc đầy là biểu tượng của bản ngã
Chúng ta thường mang theo những định kiến, thói quen tư duy và kinh nghiệm cũ như một chiếc cốc đã đầy. Chúng khiến ta phản ứng theo quán tính, đóng khung thế giới theo những gì đã từng đúng — mà có thể nay đã lỗi thời.
Một người bắt đầu học kỹ năng mới với tâm thế "tôi biết rồi" sẽ không học được gì. Một người quản lý tin rằng "cách tôi từng làm đã hiệu quả, nên không cần thay đổi" sẽ dần bị tụt lại phía sau. Và một startup mang theo quá nhiều kỳ vọng, mô hình cũ kỹ từ thị trường khác vào một thị trường mới... cũng vậy.
2. Làm rỗng cái cốc: Học cách buông bỏ
Làm rỗng cái cốc không có nghĩa là quên hết hay phủ nhận quá khứ. Đó là hành động ý thức tạm đặt xuống những gì ta mang theo — để mở lòng học lại từ đầu. Là dám thừa nhận "tôi chưa biết", "tôi có thể sai", và "tôi cần nhìn lại mọi thứ với con mắt mới".
Trong công việc, điều này thể hiện ở việc lắng nghe những người trẻ, thử nghiệm những ý tưởng chưa được kiểm chứng, chấp nhận sai lầm và học nhanh từ nó. Trong đời sống, là khả năng tha thứ, làm mới các mối quan hệ, và bắt đầu lại — dù đã từng tổn thương.
3. Sự rỗng mang lại khả năng đón nhận
Chỉ khi cái cốc rỗng, bạn mới có thể rót vào đó điều mới mẻ, tinh khiết, và phù hợp hơn với hiện tại. Một cái đầu rỗng mở đường cho sự sáng tạo. Một trái tim rỗng tạo không gian cho sự yêu thương. Một tổ chức rỗng khỏi sự tự mãn có thể tiếp nhận đổi mới.
Và có lẽ, trong thế giới đang thay đổi từng ngày này, cái "cốc rỗng" không phải là trạng thái tạm thời — mà nên là trạng thái thường trực.
Bạn đã làm rỗng chiếc cốc của mình hôm nay chưa?